Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tớ nghĩ đến cậu và không thể tiếp tục học được nữa. Tớ đã sai phải không? Sai khi quyết định xa rời cậu, khi không đi theo những gì con tim tớ mách bảo??? Nếu tớ không ngu ngốc như thế thì chắc chắn sẽ không có những lúc như thế này, chắc chắn những lúc nhớ cậu t sẽ gọi ngay và bắt c đi chơi đu quay cùng tớ. Từ bây giờ thì chắc không thể được nữa rồi.

Vì sao thế?? Vì t là người đến sau. Người đến sau thích cậu…

Những ngày đầu…

Những ngày đầu mới gặp cậu, t chẳng có cảm tình mấy, thấy ghét là đằng khác. C cứ như con gái, luôn dịu dàng và cứ nhìn t làm t thấy khó chịu vô cùng. Đến khi bắt đầu quen phải tập khiêu vũ cùng cậu thì t mới phát hiện: Thì ra cậu có bạn gái rồi. :(. Thực ra phát hiện này cũng không làm t buồn lòng mấy đâu vì lúc ấy con tim tớ đang khóa chặt rồi, nó bị đóng băng đấy, nên t lãnh đạm mọi thứ luôn. Rồi mình học cùng nhau, cậu liên tục trêu tức tớ, kết quả là bị t lừ, mắng và đánh cho suốt ngày. Thế mà c sao thế, chẳng có phản ứng gì cả, lần sau gặp vẫn đáng ghét như vậy,  suốt ngày đòi ăn chè do t chi tiền, đòi đi chơi và nghe t nói chuyện. Hix.. “C có người yêu rồi cơ mà,đi mà chơi với người yêu c ý”. “Nhưng mà t thích nói chuyện với c” “T không thích”.

C nhắn tin. T đọc nhưng không reply. C gọi điện, hiếm lắm t ms nghe 1 cuộc: “Có chuyện gì đấy?” – “Ơ, cứ có chuyện mới được gọi ạ?” – “Không có chuyện gì thì thội nhá” Tít.. tít..tít.

C hẹn t đi chơi. T rảnh, t nói có việc bận. T đang xem phim, t nói t học bài. Nói chung là t không muốn đi chơi với c.

T như thế mà sao c bám dai như đỉa vậy? Không chịu buông tha tớ. Tránh xa t ra.

Hey, nhưng vì t là con gái mà. Nên thay đổi nhanh lắm…

Sau đó..

Một số thời gian sau, không nhớ là bao nhiêu nữa :(( Sau vô số những cuộc gọi điện không có người nhấc máy, vô số những tin nhắn đòi t khao học bổng mà không thấy hồi âm. T CUỐI CÙNG ĐÃ TRẢ LỜI: “Hôm nay c làm gì ko? Đi ăn chè nhé” – Cậu:”Thật không? OK luôn” (T đoán chắc chắn là khi đọc tn, miệng c há to đến mức nhét cả cái bánh bao cũng lọt :P)

Buổi tối hôm ấy hoàn toàn không tẻ nhạt như t tưởng tượng. T biết và hiểu c nhiều hơn qua những chuyện c kể. C còn biết về t nhiều hơn gấp mấy lần vì t toàn tranh nói với c. Buổi tối hôm ấy đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của t về c.

Từ đấy, mình là bạn tốt. Chuyện gì cũng kể cho nhau. Cậu chu đáo luôn tặng quà t (và lúc nào cũng là 1 nắm kẹo mút), c lo lắng khi t đi về muộn mà chưa ăn gì. C đến nhà khi t chỉ mới nói là hơi mệt. C an ủi t, nói chuyện với tớ, bên t lúc t cần. Nhưng t cũng vẫn chỉ coi c là bạn thôi. T cũng nghĩ c chỉ coi t là bạn, vì c đã có người iu rồi.

Và LOVE..

Từ cái vụ đu quay hôm sinh nhật t mà t thích c.

C đưa t đến công viên, cho t ăn bao nhiêu là kem, nghe t ba hoa đủ điều, lại còn phải đi dạo cùng t đau hết cả chân nữa. T sợ đèn đỏ, c sợ cún.haha. Nhưng từ đó công viên là nới yêu thích của tớ.

C không như những tên con trai khác. Vì thế mà t thích c. C luôn hiền lành (ít ra là với t), thích bóng đá và đá bóng kinh khủng (Chưa bao giờ t thấy c hết phấn khích khi nói về bóng đá cả :P) và ghét học (~cay ~ đắng). C rất tự nhiên, cầm tay t, ôm t vào lòng và thơm lên má t. Ôi, như vậy làm sao t không thích c được. T cảm thấy trong những hành động ấy một thứ tình cảm thật là trong sáng và dễ thương. Bây giờ t thích c mà, nên thích đi chơi và nói chuyện với c lắm, cũng thích được ngả đầu vào vai c và chi ngồi yên như thế. C sưởi ấm trái tim khô cằn giá lạnh của t.

NHƯNG,..

Khi C nói đi với t là đang NGOẠI TÌNH. T mới nhận ra, thì ra người c yêu không phải là t, Nó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi; thì ra trong tim c vẫn là hình ảnh của bạn ấy; thì ra tớ không bao giờ có thể thay thế được. T đau khổ, dằn vặt.., trong khổ đau tớ mới biết: Thì ra chính t mới là người đến sau (chứ không phải c như c vẫn thường nói) – một người đến sau thất bại.

Mối quan hệ với c chắc chỉ có c và t biết (vì là ngoại tình mà), nên đương nhiên t trở thành một đứa phá vỡ hạnh phúc của người khác. Là tớ ư?? T mà lại có lúc như thế này, phải yêu vụng trộm như thế này à?? KHÔNG !! Danh dự không cho phép t làm thế. T sẽ tự  nguyện rời xa c. Đấy là cách duy nhất mà t được chọn nếu không muốn tiếp tục chuốc lấy đau khổ sau này (Khi mà MQH giữa chúng ta trầm trọng hơn). Đó cũng tốt cho c, vì c cũng không phải tự trách mình là 1 “thằng đểu” nữa. Tớ đã đúng, đúng không???

Đúng hay sai t chưa biết. Chỉ biết rằng tâm trạng bây giờ của t rất không ổn định, rất rất khó chịu c ạ. Phải đợi thôi, chắc rồi t cũng sẽ quên được c thôi. C là tên hâm nhất trần đời mà t gặp. Cũng là người đầu tiên khiến t phải viết những dòng kiểu kiểu như thế này. C được lắm.

Hà Nội, 23h43 ngày 29/11/2012.